Đặng Quang Chính

Mưa Ngâu tình ái






Trời âm u nhớ người xưa năm cũ     
Một buổi trưa trời bỗng đổ cơn mưa
Người con gái cho rằng mưa Ngâu đó
Chức Nữ đang chờ Ô thước bắc cầu   (*)
 
Ồ lạ nhỉ …?
Em mà khóc trời sẽ trào mưa xuống
Anh kẹt mưa sao đến được với em
Nợ chưa trả ta phải hoàn sao tránh ...?
Anh đã nói em vẫn còn nhớ chứ
Em khóc hoài anh có lúc đứng tim
Em có yêu ... em đừng nhè khóc nữa
Đứng tim rồi sao đến được với em
 
Em thổn thức một lần đà gặp mặt
Mắt nhìn nhau không nói được một lời
Chưa một lần tay ôm chặt trong tay
Mà cảm thấy tâm hồn xao xuyến quá...!
 
Anh cảm động biết nói sao hơn được
Nợ kiếp trước chắc anh chưa đền trả
Đến bây giờ em gặp lại đòi ngay
Chưa kịp đáp lệ đã trào khóe mắt
 
Em hay khóc vì em hay mau khóc
Lũ chim kia sao chưa thấy bắc cầu
hay lang thang anh tìm vui nơi khác
để em đây cứ đợi mãi đợi hoài
 
Em khóc rồi đứng tim sao anh đến
Em nhậy cảm anh gấp mười em đó
Trời mưa kia là nước mắt của anh
hay lệ em tuôn trào nào ai biết …?
 
Em đừng khóc anh đang chờ em đấy
Ở bên kia em cứ khóc, cứ cười
Hãy cười vui một lần em nhớ nhé
Gặp nhau rồi sẽ vui khóc hay buồn
 
Anh biết đấy con thiêu thân tình ái
Khóc hay vui tự chọn lấy đường bay
Dù có lỡ, có lầm, vui lựa chọn
Cứ bay vào lửa cháy chết vì yêu...!
 
Trời tội nghiệp!... tôi làm gì nên tội
Làm tổn thương đến người ấy tôi quen
Con thiêu thân em và anh là một
Đã thương rồi... đành chấp nhận thương đau
 
Đời ngắn lắm...ai ơi đời ngắn lắm
Vui cho nhau...dù chẳng còn bao lâu
Đẹp lòng nhau dù có đôi lầm lỡ
Chuyện cuối đời ... chuyện có hậu đời người
 
Trời tháng bảy mưa cứ rơi rả rích
Mưa bây giờ mưa mãi đến sau này
Truyền thuyết tình yêu có bao giờ dứt
Kẻ bên này, người bên ấy yêu nhau…!
 
 
Đặng Quang Chính
19.08.2020

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 8 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Mưa Ngâu tình ái"